Chương 1313: Đoàn Quân Anh Linh
Chỉ thấy đoàn tàu hơi nước điên cuồng chạy trên nơi hoang dã.
Không biết ai biết Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì.
Vương Phong Nguyên thấy thế thì kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh Lâm:
"Tư lệnh, này..."
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
"Ta cũng không biết hắn muốn làm gì."
Mọi người tiếp tục lên đường, binh sĩ không ngừng nghị luận, suy đoán xem vì sao Thiếu soái một mình rời đi.
Mọi người đoán Thiếu soái có kế hoạch khác, nhưng cứ điểm 178 đâu còn viện binh. Dù Thiếu soái tới nơi cũng làm được gì.
Nhâm Tiểu Túc cách cứ điểm ngày càng gần, binh sĩ phòng giữ thấy đoàn tàu nhanh chóng hô:
"Là Thiếu soái, mau mở cửa thành!"
Cửa thành từ từ được mở ra, đoàn tàu vẫn không dừng lại, trực tiếp xuyên qua cửa thành chạy nhanh về hướng quảng trường.
Bây giờ đã là 3 giờ chiều, chuông đồng được gõ ba lần, tiếng chuông du dương tang thương.
Cư dân cứ điểm 178 thấy đoàn tàu hơi nước thì chủ động tránh ra, họ thấy Thiếu soái ngồi một mình ở đầu xe, sắc mặt lạnh lùng không nói một lời.
"Là Thiếu soái, sao ngài ấy trở về có một mình vậy?”
"Đoàn tàu hơi nước đi về phía quảng trường chuông đồng, Thiếu soái tới đó làm gì?"
Chỉ thấy đoàn tàu dừng trước quảng trường, cư dân nối đuôi nhau tới xem. Vạn người cứ thế nhìn Nhâm Tiểu Túc rời khỏi đoàn tàu, đi tới trước chuông đồng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn chuông đồng nói:
"Lúc trước các ngươi hỏi ta bao nhiêu tuổi, ta nói hơn hai trăm tuổi. Kỳ thật ta không đùa, lại nói, các ngươi chắc không tin, năm nay ta thật sự hơn hai trăm tuổi."
"Ta là vật thí nghiệm số 001, hơn hai trăm năm trước từng vì ung thư và đột biến gen mà ngủ say, phụ thân ta là Nhâm Hòa, người sáng lập Kỵ Sĩ. Cho nên, ta lớn tuổi hơn mọi người một chút."
"Ta từng thấy thời đại huy hoàng nhất của văn minh nhân loại, mỗi người đều có cơm ăn, an cư lạc nghiệp, hưởng thụ thời đại thái bình."
“Mạng lưới mạng thời đó đó và khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng tốt, tốt hơn hẳn so với bây giờ.”
“Trong thời đại này, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có ăn, TV không phải màn hình tinh thể lỏng, đại đa số mọi người giải trí nhờ việc nghe radio. Những kẻ giàu có kia chẳng đáng nhắc tới trước mặt ta, mọi người có thể đi tới nơi cách nửa vòng trái đất chỉ cần hơn 10 tiếng.”
"Ta từng nói, đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi, đó là vì ta cảm thấy thời đại này đã triệt để mục nát."
"Thế nhưng, khi ta thấy mọi người vì phòng tuyến mà không ngừng chết đi. Ta bỗng nhận ra, kỳ thật thời đại này không tệ như ta nghĩ. Bóng tối thai nghén ánh sáng.”
"Ta không có chí hướng gì quá lớn, trước kia ta cảm thấy có một gia đình nhỏ là được. Ta không muốn làm Thiếu soái Tây Bắc, tương lai cũng không muốn làm Tư lệnh Tây Bắc. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy, ta không phải loại người thích hợp làm Tư lệnh.”
"Nhưng nếu hiện tại có người muốn cướp đi hy vọng cuối cùng của nhân loại. Ta bỗng muốn hỏi…hơn vạn linh hồn dưới chuông đồng, các ngươi có muốn trở thành Anh Linh, cùng ta giết địch không?”
"Tuy trở thành Anh Linh có chút bất công với. Chung quy các ngươi đã vì Tây Bắc bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ lại muốn trở thành sức mạnh cho người khác. Hơn nữa, một khi trở thành Anh Linh sẽ không chết được, đó là tịch diệt vĩnh hằng, ngay cả đầu thai cũng không được. "
Theo lời La Lam, Anh Linh không hề bất tử. Một khi bị tổn thương tới trình độ nhất định, họ sẽ tiêu tán.”
Đây cũng là nguyên nhân cho tới nay, Nhâm Tiểu Túc và La Lam đều cố gắng hạn chế sử dụng năng lực này.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
"Thế nhưng, ta thật sự muốn cho AI thấy sự kiêu ngạo của nhân loại.”
Nhâm Tiểu Túc một mình đứng lặng trên quảng trường chờ đợi, chờ đợi lời hồi đáp của 27 vạn linh hồn.
Lúc này, cư dân bên ngoài kinh ngạc không hiểu gì nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thiếu soái đột nhiên chạy về, lại đứng trước quảng trường nói một tràng kỳ quái.
Những người cách khá xa thậm chí còn không nghe rõ Nhâm Tiểu Túc nói gì.
Các cư dân cứ điểm 178 không rõ ràng lắm, rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc đang làm gì.
Nhưng sau một khắc, chuông đồng vỗng vang lên tiếng hô hào:
"Chúng ta nguyện ý."
"Vì chức trách, nghĩa bất dung từ."
"Chúng ta đã sớm chờ tới giờ khắc này."
Âm thanh này không chỉ Nhâm Tiểu Túc nghe được mà mọi người đều nghe được.
Một thân ảnh màu vàng đi ra từ giữa chuông đồng, đố là linh hồng của Lý tư lệnh, Anh Linh có danh vọng coa nhất tại đây.
Sau đó là Anh Linh thứ hai, cái thứ ba, thứ một ngàn cái, một vạn, thứ mười vạn...
Nhâm Tiểu Túc cứ tưởng một vạn Anh Linh đã là cực hạn của hắn, nhưng hắn không ngờ bản thân không có cực hạn.
Ngày càng nhiều Anh Linh màu vàng rời khỏi chuông đồng, một biển Anh Linh kim sắc.
Dần dà, quảng trường không đủ để Anh Linh đứng, họ đứng tràn xuống đường.
Cư dân căn bản không biết có chuyện gì, cũng chẳng biết những người màu vàng này từ đâu mà tới.
Lúc này, đột nhiên có một người Anh Linh trẻ tuổi nhìn một nữ nhân 30 tuổi, nói:
"Niếp Niếp..."
Nữ nhân ngơ ngác nhìn quân nhân trước mặt, đối phương mặc quân trang Tây Bắc trông vô cùng anh tuấn, nàng từng nhìn người này qua ảnh chụp vô số lần.
17 năm trước, trước khi nàng đi học, phụ thân bỗng đưa nàng một cây kẹo, bỗng nói phải xa nhà.
Kết quả, một lần xa nhà này tận 17 năm vẫn chưa thấy về.
Lúc đó vì tuổi nhỏ, nàng từng hận phụ thân, nhưng lớn lên nàng không còn hận nữa, vì người nàng yêu cũng là quân nhân Tây Bắc.
Nàng nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nữ nhân nhất thời nước mắt tràn mi, rốt cuộc nàng cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Bên kia, một người trung niên nhìn về phía một thanh niên Anh Linh, có chút nghi ngờ hỏi:
"Phương Viễn?"
Người được gọi là Phương Viễn đột nhiên quay đầu lại, nhìn nửa phút mới nghi ngờ hỏi:
"Lâm Khoa?"
Lâm Khoa hơn 40 tuổi đột nhiên lệ rơi đầy mặt:
"Ngươi sống lại rồi, mười bảy năm qua đêm nào ta cũng nằm mơ, mơ thấy hôm đó ta không bị dời trạm gác, được chết chung một chỗ với các ngươi!”
Phương Viễn nhếch miệng cười:
"Vậy ngươi thảm quá rồi."
Dần dần, tất cả mọi người đã hiểu.
Thiếu soái đang phục sinh quân nhân đã chết của tây Bắc!
"Tất cả quân tiên phong của Tây Bắc đều sống lại rồi."
"Các bậc tiên liệt, hãy đi theo Thiếu soái tới cứu vớt cứ điểm 178!"
Bên ngoài quảng trường, tiếng hô hào vang lên, mọi người có chung một biểu tình, kích động tới nước mắt tràn mi.
Những bậc tiên liệt từng đổ máu vì họ nay đã sống lại.
Nhâm Tiểu Túc cảm nhận huyết dịch trong thân thể mình lần nữa như được thiêu đốt, bắt đầu sôi trào.
Hắn quay người rời khỏi cứ điểm 178, tất cả Anh Linh đều đi theo sau hắn.
Có Anh Linh ở phía sau cao giọng nói với cư dân:
"Có ai biết Lưu Từ không, nói hắn biết lão tử sống lại rồi, bây giờ chuẩn bị ra trận giết địch."
Có Anh Linh nói thầm:
“Cứ tưởng chỉ là một tiểu tử, ai dè lại là lão quái vật hơn 200 tuổi, tiểu tổ tông a!”
"Hiện tại chúng ta đã thành Anh Linh, đánh xong trận này, có phải có thể đánh hắn không? Lúc trước thằng này đã khiến chúng ta buồn nôn không ít..."
"Đúng, không được quên việc này!"
Nhâm Tiểu Túc không để ý, hắn đi ngày càng nhanh rồi dần tăng tốc chạy.
Anh Linh theo sau lưng hắn một đường chạy ra ngoài, nghênh đón kẻ địch.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc sử dụng năng lực Anh Linh Thần Điện, lần đầu có được Anh Linh, tuy Anh Linh của La Lam được gia tăng tố chất thân thể nhưng thực tế rất cũng rất có hạn, chỉ gấp 1.5 lần ban đầu. Chung quy thực lực của La Lam xác thực chẳng ra gì.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác, hắn mạnh hơn La Lam nhiều.
Nhóm Anh Linh cảm nhận được thân thể tràn đầy năng lượng. Đây là sức mạnh họ chưa từng có được, lực lượng của mọi người như tăng gấp 3 lần.
Có thể nói đây là 27 vạn binh sĩ T3, đội quân dũng mãnh thiện chiến nhất trong lịch sử Tây Bắc.
Nhâm Tiểu Túc chạy như điên về phía trước. Nhìn từ trên trời xuống, đội quân kim sắc như thủy triều màu vàng, đằng đằng sát khí.